CTTĐT - Chiến tranh đã lùi xa hơn 40 năm nhưng hậu quả từ chất độc da cam để lại vẫn gây nên bao nỗi đau, mất mát cho nhiều người lính và các thế hệ con cháu của họ. Vượt lên nỗi đau của “Vết thương không chảy máu”, trở về với cuộc sống đời thường, nhiều cựu chiến binh luôn phát huy phẩm chất tốt đẹp của người lính, đi đầu trong phát triển kinh tế, xóa đói giảm nghèo ở địa phương mà cựu chiến binh Vũ Xuân Túc ở thôn 6 xã Yên Hưng, huyện Văn Yên là một điển hình.
Gia đình bệnh binh Vũ Xuân Túc ở thôn 6 xã Yên Hưng, huyện Văn Yên.
Năm 1971 theo tiếng gọi thiêng liêng
của Tổ quốc, anh thanh niên Vũ Xuân Túc vừa tròn 18 tuổi rời quê hương Yên Hưng
lên đường nhập ngũ, tham gia chiến đấu ở chiến trường Miền Đông Nam Bộ. Đất
nước thống nhất, năm 1976 ông Túc được phục viên trở về quê hương, mang theo trong mình một mảnh đạn và “vết thương không chảy
máu”, đó là nhiễm chất độc da cam trong cơ thể mà không hay biết. Sau khi xây
dựng gia đình với bà Lương Thị Mận, niềm ao ước lớn nhất của ông Túc và
người vợ là sinh ra những người con khỏe mạnh, ngoan ngoãn, sau này trở thành
người có ích cho gia đình và xã hội. Năm 1978, niềm vui đến với vợ chồng ông
Túc khi cô con gái đầu lòng Vũ Thị Thắm ra đời mạnh khỏe, bình thường như bao
đứa trẻ khác. Nhưng niềm hạnh phúc của hai vợ
chồng vừa chớm nở đã vội tàn, khi cô con gái đầu lòng đến tháng thứ 6
thường xuyên bị sốt, co giật rồi câm điếc, đến 4 tuổi mới biết đi. Tiếp sau đó
là những bất hạnh dồn dập, cô con gái thứ hai sinh năm 1982 bị thiểu năng trí
tuệ, cậu con trai thứ ba sinh năm 1985 thì bị động kinh. Số phận nghiệt ngã đã
làm cho 3 người con của ông Túc bị nhiễm chất độc da cam từ bố truyền sang. Bỏ biết bao công sức đưa con đi chạy
chữa không hiệu quả, hai vợ chồng ông từng khóc cạn nước mắt nhưng rồi nghĩ đến
tương lai của các con, ông bà đành nén nỗi đau, chấp nhận đương đầu với hiện
tại để vươn lên. Niềm an ủi duy nhất cho vợ chồng ông Túc là cô
con gái thứ tư sinh năm 1989 là Vũ Thị Xiêm hoàn toàn khỏe mạnh và phát triển
bình thường.
Quá buồn trước nỗi đau của mình
và các con, bản thân ông Túc thường xuyên bị vết thương hành hạ, cuộc sống thì
vô cùng khó khăn bởi phần lớn thời gian
dành chăm sóc 3 đứa con bệnh tật khiến cuộc sống của gia đình ông Túc
rơi vào bế tắc và đói nghèo, lo ăn đã khó, lại
phải lo tiền thuốc thang chữa bệnh cho con. Hàng ngày vợ chồng ông phải
bón cho các con ăn, dọn vệ sinh, tắm rửa cho từng đứa. Cô con gái cả Vũ Thị Thắm nay đã 38 tuổi
nhưng cũng không thể tự mình làm vệ sinh cá nhân hay tự ăn uống. Cô con gái thứ
hai là Vũ Thị Tươi, năm nay 35 tuổi có lớn nhưng chẳng có khôn, lúc nào cũng
ngơ ngơ, ngẩn ngẩn cười nói, còn cậu con trai thứ ba là Vũ Đình Châu năm nay 30
tuổi thì dở điên, dở khùng suốt ngày đập phá đồ đạc trong nhà, rồi đi lang
thang ngoài đường. Có lúc ông Túc tưởng chừng đã gục ngã bởi nỗi đau quá lớn
của gia đình. Nhưng với ý chí kiên cường của người lính đã được tôi luyện trong
chiến tranh cộng với sự hỗ trợ của địa phương đã không cho phép ông đầu hàng số
phận. Nén nỗi đau vào lòng, bệnh binh Vũ Xuân Túc cố gắng làm lụng và động viên
vợ nuôi các con khôn lớn. Ông Túc chia sẻ: Là người lính Cụ Hồ đã từng vào sinh
ra tử nơi chiến trường, tuy mang trong mình di chứng của chiến tranh nhưng tôi
luôn cảm thấy mình còn may mắn hơn bao đồng đội đã ngã xuống. Lời dạy của Bác
Hồ “Thương binh tàn nhưng không phế” đã thôi thúc tôi phải cố gắng vươn lên làm
ra của cải, phát triển kinh tế gia đình để chăm lo cho các con.
Không ỷ lại
trông chờ vào chế độ, ông Túc quyết tâm không thể gục ngã mà phải lao động để
vươn lên thoát nghèo và có tiền để chữa bệnh cho con. Sức khỏe yếu do ảnh hưởng
của chất độc da cam, ông đã mày mò, tìm mô hình phát triển kinh tế phù hợp với
sức khỏe của mình và điều kiện gia đình. Ngoài một mẫu ruộng cấy giống lúa
Chiêm Hương chất lượng cao, ông Túc còn trồng 2 ha keo, bồ đề, quế xen sắn cao
sản. Với quan điểm “Tấc đất, tấc vàng”, mỗi một vuông đất trong vườn, đồi nhà
ông Túc luôn được trồng xen một cách hợp lý, vừa nâng cao giá trị thu nhập trên
một đơn vị diện tích vừa đỡ mất thời gian làm cỏ. Tận dụng nguồn đất trống ở
ven chân đồi, ông Túc trồng chuối. Những nơi đất ẩm ướt như bờ ruộng, bờ suối
được trồng loại khoai chè có giá trị kinh tế cao. Tất cả các khoảng đất trống ở
quanh nhà, trên nương, ven đường đi đều được ông Túc trồng cỏ voi để nuôi trâu.
3 sào đất vườn được ông Túc trồng ngô khoai, sắn để có nguồn lương thực chăn
nuôi lợn, gà, ngan, trồng rau để cải thiện bữa ăn gia đình và trồng cây
thuốc để phục vụ bà con trong thôn xóm
và chữa bệnh cho các con. Để tăng năng suất cây trồng vật nuôi, ông Túc luôn
học hỏi kỹ thuật trồng trọt, chăn nuôi, phòng bệnh cho cây trồng vật nuôi từ
cán bộ khuyến nông, qua ti vi, đài, báo để từ đó áp dụng khoa học kỹ thuật vào
sản xuất. Nhờ vậy, năng suất lúa và hoa
màu của nhà ông luôn cao nhất, nhì xã Yên Hưng.
Với mô hình VAC
kết hợp, mỗi năm gia đình ông Túc có thu nhập trên 80 triệu đồng. Khoản thu
nhập này không phải là lớn so với các gia đình bình thường khác, nhưng đối với
một nạn nhân của chất độc da cam như ông
Túc thì đó là một sự cố gắng lớn. Cùng với sự nỗ lực của bản thân, được sự quan
tâm của Đảng và Nhà nước, hiện nay ông Túc được trợ cấp 1.700.000 đồng/tháng,
ba người con cũng được hỗ trợ 1.300 nghìn đồng/người/tháng. Khoản trợ cấp này
đã giúp gia đình ông Túc có thêm điều kiện chăm lo cho 3 người con bị tật
nguyền được sống an lành và nuôi cô con gái út là Vũ Thị Xiêm ăn học. Sau khi
tốt nghiệp trường Trung cấp y tế đã được Trung tâm Y tế Văn Yên đã ưu ái nhận
Xiêm vào làm việc, tạo điều kiện cho em tiếp tục học đại học. Thương bố mẹ vất
vả, thương các anh chị tật nguyền, ngoài giờ làm việc ở cơ quan, Vũ Thị Xiêm
luôn dành thời gian để giúp đỡ bố mẹ và chăm sóc các anh chị của mình. Hiện em
đã xây dựng gia đình và học Đại học Y khoa năm thứ 3, nghị lực của bố luôn là
tấm gương để em phấn đấu vươn lên trở thành một cán bộ y tế giỏi.
Bằng nghị lực và
ý chí của mình, bệnh binh Vũ Xuân Túc đã phát huy được phẩm chất người lính Cụ
Hồ trên trận tuyến mới, trận tuyến xóa nghèo và làm giàu trên mảnh đất quê
hương. Ông Trần Công Lập - Chủ tịch UBND
xã Yên Hưng, huyện Văn Yên cho biết: Mặc dù hoàn cảnh gia đình rất khó khăn bởi
3 đứa con bị tật nguyền do di chứng của chất độc da cam, nhưng đồng chí Túc
luôn cố gắng vươn lên vượt qua nỗi đau, là người có ý chí nghị lực, biết tính
toán để phát triển kinh tế gia đình,
sống trách nhiệm với con cái. Trong các phong trào tại địa phương đồng chí Túc
luôn là một Đảng viên gương mẫu, một tấm gương điển hình học tập và làm theo
tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh, hàng năm đều được công nhận gia đình văn hóa,
được cấp ủy, chính quyền tặng nhiều giấy khen trong các phong trào thi đua yêu
nước tại địa phương.
Vượt qua nỗi đau
da cam từ chiến tranh, bệnh binh Vũ Xuân Túc đã vươn lên sống có ích cho gia
đình và xã hội, ông thật xứng đáng với lời dạy của Bác Hồ: “Thương binh tàn nhưng không phế”./.
504 lượt xem
Hồng Vân: Đài TT - TH Văn Yên
Cổng thông tin điện tử tỉnh - Chiến tranh đã lùi xa hơn 40 năm nhưng hậu quả từ chất độc da cam để lại vẫn gây nên bao nỗi đau, mất mát cho nhiều người lính và các thế hệ con cháu của họ. Vượt lên nỗi đau của “Vết thương không chảy máu”, trở về với cuộc sống đời thường, nhiều cựu chiến binh luôn phát huy phẩm chất tốt đẹp của người lính, đi đầu trong phát triển kinh tế, xóa đói giảm nghèo ở địa phương mà cựu chiến binh Vũ Xuân Túc ở thôn 6 xã Yên Hưng, huyện Văn Yên là một điển hình.
Năm 1971 theo tiếng gọi thiêng liêng
của Tổ quốc, anh thanh niên Vũ Xuân Túc vừa tròn 18 tuổi rời quê hương Yên Hưng
lên đường nhập ngũ, tham gia chiến đấu ở chiến trường Miền Đông Nam Bộ. Đất
nước thống nhất, năm 1976 ông Túc được phục viên trở về quê hương, mang theo trong mình một mảnh đạn và “vết thương không chảy
máu”, đó là nhiễm chất độc da cam trong cơ thể mà không hay biết. Sau khi xây
dựng gia đình với bà Lương Thị Mận, niềm ao ước lớn nhất của ông Túc và
người vợ là sinh ra những người con khỏe mạnh, ngoan ngoãn, sau này trở thành
người có ích cho gia đình và xã hội. Năm 1978, niềm vui đến với vợ chồng ông
Túc khi cô con gái đầu lòng Vũ Thị Thắm ra đời mạnh khỏe, bình thường như bao
đứa trẻ khác. Nhưng niềm hạnh phúc của hai vợ
chồng vừa chớm nở đã vội tàn, khi cô con gái đầu lòng đến tháng thứ 6
thường xuyên bị sốt, co giật rồi câm điếc, đến 4 tuổi mới biết đi. Tiếp sau đó
là những bất hạnh dồn dập, cô con gái thứ hai sinh năm 1982 bị thiểu năng trí
tuệ, cậu con trai thứ ba sinh năm 1985 thì bị động kinh. Số phận nghiệt ngã đã
làm cho 3 người con của ông Túc bị nhiễm chất độc da cam từ bố truyền sang. Bỏ biết bao công sức đưa con đi chạy
chữa không hiệu quả, hai vợ chồng ông từng khóc cạn nước mắt nhưng rồi nghĩ đến
tương lai của các con, ông bà đành nén nỗi đau, chấp nhận đương đầu với hiện
tại để vươn lên. Niềm an ủi duy nhất cho vợ chồng ông Túc là cô
con gái thứ tư sinh năm 1989 là Vũ Thị Xiêm hoàn toàn khỏe mạnh và phát triển
bình thường.
Quá buồn trước nỗi đau của mình
và các con, bản thân ông Túc thường xuyên bị vết thương hành hạ, cuộc sống thì
vô cùng khó khăn bởi phần lớn thời gian
dành chăm sóc 3 đứa con bệnh tật khiến cuộc sống của gia đình ông Túc
rơi vào bế tắc và đói nghèo, lo ăn đã khó, lại
phải lo tiền thuốc thang chữa bệnh cho con. Hàng ngày vợ chồng ông phải
bón cho các con ăn, dọn vệ sinh, tắm rửa cho từng đứa. Cô con gái cả Vũ Thị Thắm nay đã 38 tuổi
nhưng cũng không thể tự mình làm vệ sinh cá nhân hay tự ăn uống. Cô con gái thứ
hai là Vũ Thị Tươi, năm nay 35 tuổi có lớn nhưng chẳng có khôn, lúc nào cũng
ngơ ngơ, ngẩn ngẩn cười nói, còn cậu con trai thứ ba là Vũ Đình Châu năm nay 30
tuổi thì dở điên, dở khùng suốt ngày đập phá đồ đạc trong nhà, rồi đi lang
thang ngoài đường. Có lúc ông Túc tưởng chừng đã gục ngã bởi nỗi đau quá lớn
của gia đình. Nhưng với ý chí kiên cường của người lính đã được tôi luyện trong
chiến tranh cộng với sự hỗ trợ của địa phương đã không cho phép ông đầu hàng số
phận. Nén nỗi đau vào lòng, bệnh binh Vũ Xuân Túc cố gắng làm lụng và động viên
vợ nuôi các con khôn lớn. Ông Túc chia sẻ: Là người lính Cụ Hồ đã từng vào sinh
ra tử nơi chiến trường, tuy mang trong mình di chứng của chiến tranh nhưng tôi
luôn cảm thấy mình còn may mắn hơn bao đồng đội đã ngã xuống. Lời dạy của Bác
Hồ “Thương binh tàn nhưng không phế” đã thôi thúc tôi phải cố gắng vươn lên làm
ra của cải, phát triển kinh tế gia đình để chăm lo cho các con.
Không ỷ lại
trông chờ vào chế độ, ông Túc quyết tâm không thể gục ngã mà phải lao động để
vươn lên thoát nghèo và có tiền để chữa bệnh cho con. Sức khỏe yếu do ảnh hưởng
của chất độc da cam, ông đã mày mò, tìm mô hình phát triển kinh tế phù hợp với
sức khỏe của mình và điều kiện gia đình. Ngoài một mẫu ruộng cấy giống lúa
Chiêm Hương chất lượng cao, ông Túc còn trồng 2 ha keo, bồ đề, quế xen sắn cao
sản. Với quan điểm “Tấc đất, tấc vàng”, mỗi một vuông đất trong vườn, đồi nhà
ông Túc luôn được trồng xen một cách hợp lý, vừa nâng cao giá trị thu nhập trên
một đơn vị diện tích vừa đỡ mất thời gian làm cỏ. Tận dụng nguồn đất trống ở
ven chân đồi, ông Túc trồng chuối. Những nơi đất ẩm ướt như bờ ruộng, bờ suối
được trồng loại khoai chè có giá trị kinh tế cao. Tất cả các khoảng đất trống ở
quanh nhà, trên nương, ven đường đi đều được ông Túc trồng cỏ voi để nuôi trâu.
3 sào đất vườn được ông Túc trồng ngô khoai, sắn để có nguồn lương thực chăn
nuôi lợn, gà, ngan, trồng rau để cải thiện bữa ăn gia đình và trồng cây
thuốc để phục vụ bà con trong thôn xóm
và chữa bệnh cho các con. Để tăng năng suất cây trồng vật nuôi, ông Túc luôn
học hỏi kỹ thuật trồng trọt, chăn nuôi, phòng bệnh cho cây trồng vật nuôi từ
cán bộ khuyến nông, qua ti vi, đài, báo để từ đó áp dụng khoa học kỹ thuật vào
sản xuất. Nhờ vậy, năng suất lúa và hoa
màu của nhà ông luôn cao nhất, nhì xã Yên Hưng.
Với mô hình VAC
kết hợp, mỗi năm gia đình ông Túc có thu nhập trên 80 triệu đồng. Khoản thu
nhập này không phải là lớn so với các gia đình bình thường khác, nhưng đối với
một nạn nhân của chất độc da cam như ông
Túc thì đó là một sự cố gắng lớn. Cùng với sự nỗ lực của bản thân, được sự quan
tâm của Đảng và Nhà nước, hiện nay ông Túc được trợ cấp 1.700.000 đồng/tháng,
ba người con cũng được hỗ trợ 1.300 nghìn đồng/người/tháng. Khoản trợ cấp này
đã giúp gia đình ông Túc có thêm điều kiện chăm lo cho 3 người con bị tật
nguyền được sống an lành và nuôi cô con gái út là Vũ Thị Xiêm ăn học. Sau khi
tốt nghiệp trường Trung cấp y tế đã được Trung tâm Y tế Văn Yên đã ưu ái nhận
Xiêm vào làm việc, tạo điều kiện cho em tiếp tục học đại học. Thương bố mẹ vất
vả, thương các anh chị tật nguyền, ngoài giờ làm việc ở cơ quan, Vũ Thị Xiêm
luôn dành thời gian để giúp đỡ bố mẹ và chăm sóc các anh chị của mình. Hiện em
đã xây dựng gia đình và học Đại học Y khoa năm thứ 3, nghị lực của bố luôn là
tấm gương để em phấn đấu vươn lên trở thành một cán bộ y tế giỏi.
Bằng nghị lực và
ý chí của mình, bệnh binh Vũ Xuân Túc đã phát huy được phẩm chất người lính Cụ
Hồ trên trận tuyến mới, trận tuyến xóa nghèo và làm giàu trên mảnh đất quê
hương. Ông Trần Công Lập - Chủ tịch UBND
xã Yên Hưng, huyện Văn Yên cho biết: Mặc dù hoàn cảnh gia đình rất khó khăn bởi
3 đứa con bị tật nguyền do di chứng của chất độc da cam, nhưng đồng chí Túc
luôn cố gắng vươn lên vượt qua nỗi đau, là người có ý chí nghị lực, biết tính
toán để phát triển kinh tế gia đình,
sống trách nhiệm với con cái. Trong các phong trào tại địa phương đồng chí Túc
luôn là một Đảng viên gương mẫu, một tấm gương điển hình học tập và làm theo
tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh, hàng năm đều được công nhận gia đình văn hóa,
được cấp ủy, chính quyền tặng nhiều giấy khen trong các phong trào thi đua yêu
nước tại địa phương.
Vượt qua nỗi đau
da cam từ chiến tranh, bệnh binh Vũ Xuân Túc đã vươn lên sống có ích cho gia
đình và xã hội, ông thật xứng đáng với lời dạy của Bác Hồ: “Thương binh tàn nhưng không phế”./.